Không dám ly dị chồng vũ phu vì bị doạ tự tử cùng con
Xuất thân từ gia đình thuần nông, nghèo khó tại một tỉnh vùng núi xa xôi. Vì hoàn cảnh không cho phép nên cô gái phải lấy chồng khi mới ngoài 20 tuổi. Không xinh đẹp, không học thức trọn vẹn nhưng được cái là người con gái ngoan ngoãn, chu đáo, biết cách đối nhân xử thế. Khi đó, cô may mắn khi nghĩ mình lấy được người chồng tuy không giàu có nhưng cũng chăm chỉ làm lụng, thật thà, chất phác.
Vì người chồng phải đi làm ăn xa để kiếm thêm thu nhập ổn định cho gia đình mà hồi đó thì nhà chưa có điện thoại, cô phải chạy bộ đến bưu điện xã để nghe chồng gọi về hỏi thăm tình hình ở nhà. Mặc dù, con đường nhỏ, rải nhiều đá răm nhưng đôi dép quá khổ cũng thi thoảng trượt khỏi bàn chân nhưng cũng không làm cô cảm thấy thấm vào đâu khi sánh với nỗi vất vả trên thành phố của chồng.
Người đời nói cấm có sai bao giờ “chớ có nhìn mặt mà bắt hình dong”. Về ngoại hình dáng vẻ bên ngoài tuy không được ưa nhìn, nếu theo tướng thì không được tốt đẹp hơn là bao. Người ta nói “lấy vợ xem tông, lấy chồng xem giống”, ngay cả bố và anh trai cũng thường xuyên đánh vợ và coi nó là chuyện bình thường trong nhà, thế thì người chồng liệu có khác “giống nòi” nhà mình được không?
Không còn nghi ngờ gì nhiều nữa, bệnh vũ phu này có phải do gen di truyền và được biểu hiện ngay sau khi chồng cô trở về quê làm ăn, nhận được nhiều việc hơn, nên nhà cửa khang trang đẹp đẽ, kinh tế đi lên thì lập tức cái tính xấu xa, vũ phu thì ngày càng thể hiện.
Mặc dù ngoài xã hội khi giao tiếp trò chuyện với mọi người xung quanh chồng cô là một người hết sức nhiệt tình, cởi mở luôn tận tình giúp đỡ những người xung quanh. Vì vậy, ai nấy xung quanh đều rất quý mến và tôn trọng hầu như không bao giờ mâu thuẫn với ai. Vậy mà khi về nhà, thì chồng cô hiện nguyên hình là con quỷ dữ hành hạ cô bằng những trận đánh đập tàn nhẫn.
Trước đây, vì sợ ông bà tôi lo lắng và xấu hổ với hàng xóm nên bất kể mâu thuẫn to hay nhỏ trong nhà, cô đều ấm ức chịu một mình giấu lẹm đi. Còn bây giờ, chửi đến khi nào buồn ngủ thì thôi, mà nửa đêm tỉnh ngủ, lại chửi. Nếu cô không nói lại thì bị bảo là khinh không trả lời nhưng nếu trả lời lại thì cũng bị đánh vì bị coi là cãi lại chồng đến mức tàn nhẫn.
Dẫu biết chuyện vợ chồng không thể cứ mãi thuận buồm phải có lúc nọ lúc kia, có khi “cơm không lành, canh không ngọt”, nhưng đây toàn là lý do trên trời dưới đất, không thể hiểu nổi nguồn cơn của những trận. Chẳng hạn như không thích ai về nhà cũng chửi vợ, chửi nhiều thành quen miệng, đánh nhiều thành quen tay, tát hay đấm là bình thường, mỗi năm đôi ba trận xích mích đánh nhau to, cô phải chạy trốn thoát thân nếu không sẽ bị đánh mà bỏ mạng theo tổ tiên mất.
Sau những lần chịu những trận đòn đó thì cô viết đơn ly dị với quyết định để con lại và đi làm ăn xa, vì hổ dữ đến mấy cũng sẽ không ăn thịt con. Nhưng anh ta tuyên bố dứt khoát với cô rằng nếu cô không về thì “hai đứa con sẽ chết”. Cuộc sống đến bây giờ cũng đã ⅔ cuộc đời chỉ mong con khôn lớn có nơi chốn, chứ thiết gì phần đời còn lại đâu vậy mà phần đời còn lại lại chẳng thể có được cuộc sống yên ổn.